Ngắm hoa Xuân, thưởng gió Hạ, nhìn là Thu, qua Đông tuyết
Cập nhật lúc:
13/01/2016, 16:06
Con người khi cô đơn có thể bước chân đi tìm những niềm vui và hạnh phúc, còn cây khi đã cô đơn thì chân đâu để bước đi tìm? Vì thế bạn hãy trân trọng tất cả những gì bạn đang có.
Chia sẻ
Khi nghĩ về một đời người tôi thường nhớ về rừng cây
Khi nghĩ về một rừng cây tôi chợt nhớ về nhiều người
Trẻ trung như cụm hoa hồng, hồn nhiên như ngàn ánh lửa
Chiều hôm khi gió về...
Cây vẫn mọc từ thuở nào trên đồi núi thật cằn khô
Cây có hiểu vì sao chim thường kéo về làm tổ....
(Một đời người một rừng cây - Trần Long Ẩn)
Có những cái cây từ buổi sớm khi ánh bình minh chiếu dọi...
... cho đến khi nắng nhạt dần trên cành lá mỗi khi hoàng hôn vụt tắt ...
... đều chỉ cô đơn một mình
Thiên nhiên vì lý do nào đã để nó lạc loài giữa khung cảnh xung quanh? Vì một sứ mệnh tốt đẹp hay một trò đùa vui phút chốc?
Có lẽ lý do đơn giản rằng mọi thứ đều diễn ra thật tự nhiên... Rằng một chú chim nào đó đã vô tình mang hạt giống của cây thả xuống cánh đồng này.
Có những cái cây không những phải chịu cảnh cô đơn mà phải chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt...
...để rồi sinh ra một mình và chết đi cũng chỉ một mình. Có ai biết đến sự tồn tại của nó?
Có những cái cây rất đẹp, không lấy làm buồn vì phải đứng một mình. Nó hài lòng vì đã đứng xa những cái cây xấu xí...
Nó tự đứng gặm nhấm sắc đẹp của mình
Gặm nhấm cho đến khi già nua và hấp hối: "Vâng, tôi ạ, ngày xưa tôi đã rất đẹp đấy".
Có những cái cây muốn lại gần những cây khác mà không được. Vì nó là cây, chỉ là cây.
Khi con người buồn, con người cô đơn, con người tuyệt vọng... Con người vẫn còn có chân để có thể đi tìm lấy niềm vui, niềm hạnh phúc... Còn cây thì không
Vì thế bạn hãy trân trọng tất cả những gì bạn đang có. Vì chúng ta không phải là cây, những cái cây cô đơn.