23/11/2024 | 15:19 GMT+7, Hà Nội

Lấp lánh hạnh phúc

Cập nhật lúc: 06/07/2018, 10:53

Từ ngày chuyển về đây, dường như chúng tôi ngày càng như trở về tháng ngày xưa cũ, yêu thương nhau hơn, nhường nhịn nhau hơn. Tất cả những điều ấy làm tôi thấm thía cái gọi là chất lượng cuộc sống thực thụ, bởi tâm hồn được nuôi dưỡng trên nền đất văn minh ngập tràn yêu thương.

Cách đây mấy năm, gia đình tôi còn ở trong khu tập thể cũ nát của B1 Văn Chương, biết rằng khổ đó nhưng vẫn cố chịu đựng cho đến một ngày có người bạn lâu rồi đến thăm. Ngay sau khi bước vào nhà, cô ấy nói:

“Lâu nay bạn sống ở đây à? Tại sao bạn chọn cuộc sống ở nơi này?”

“Sao bạn chọn sống trong không gian tối tăm đến thế?”

“Không còn sự lựa chọn nào sao?”…

Những câu hỏi dồn dập của bạn làm tôi bất ngờ xấu hổ. Có một cảm giác xót xa và tủi thân dâng trào!

Tôi cứ cố bám nơi đây bởi nghĩ rằng, tìm đâu ra một nơi chốn có thể dung hòa giữa mấy thế hệ cho con trẻ, cho hai vợ chồng công chức, cho ba mẹ già. Tìm đâu ra một nơi chốn thuận tiện đi làm, cho con đi học. Kinh tế không mấy dư dả, có thể tìm được một căn hộ chung cư thông thoáng hơn nhưng lại có vô số điều bất cập. Cứ suy nghĩ như vậy cho đến cái ngày mà cô bạn đặt ra câu hỏi chúa chát nhưng quá đúng, mới chợt nhận ra, rằng sự cố hữu của mình quả là sai lầm!

Đêm hôm ấy, nghĩ lâu lắm. Hai mắt cứ chong chong, tâm trí bấn loạn và cuối cùng, có một sự quyết tâm thay đổi vào hồi gần sáng.

“Nói là làm” tôi lên kế hoạch về sự thay đổi nơi sống. Cùng một lúc phối hợp nhiều thành phần bao gồm nhờ trợ giúp từ các công ty môi giới, nhờ vả người quen, kết hợp bản thân tự truy tìm. Sau bao nỗ lực, sau bao thời gian, mệt mỏi đến kiệt sức vẫn chẳng tìm ra nơi ưng ý và phù hợp. Nơi được cái này thì mất cái kia, tóm lại là có quyết tâm và kế hoạch rõ ràng rồi mà vẫn gian nan xuôi ngược.

Ơn trời, có lẽ nhờ ăn ở kiếp trước có hậu nên kiếp này sau bao gian truân đã tìm được một nơi sống đúng nghĩa Lý Tưởng. Sự Lý Tưởng ấy không phải là một cái tên mà tôi gán tên cho nó, càng không phải thấy vui vui do tôi nghĩ ra. Mà là Lý Tưởng đúng nghĩa về một nơi đáng sống nhất mà cuộc đời tôi được biết.

 

Không phải là kiến trúc sư nên tôi chẳng biết mô tả thế nào cho đúng. Chỉ biết rằng ngay từ khi bước vào cổng, là bắt gặp ngay không gian mướt mát xanh, tít tắp gió, miên man hoa. Phóng tầm mắt xa xa, người ta nghe như tim mình dịu lại, trùng xuống. Bức tranh thiên nhiên điểm trên nền đủ sắc màu của vô số mảng vườn trong không gian bạt ngàn tít tắp.

Điều muốn nói ở đây là bày tỏ sự tôn vinh điều tốt đẹp mà tôi cảm nhận về nơi tôi đang sống. Trong kinh Phật có dạy, rằng nếu thấy điều tốt đẹp thì phải lan tỏa để có phước cho con cháu. Vì vậy, tôi tự nhủ bản thân phải lên tiếng về một nơi đáng sống ấy.

Buổi sáng, nắng nóng có kiêu ngạo đến đâu thì cũng trở nên vô nghĩa ở đây. Buổi trưa, nắng trở nên khó tính hơn chút nhưng vẫn chẳng ăn thua gì với lượng khí ô xy nhả ra từ rừng cây xanh. Buổi chiều, nắng trở nên biết điều nên rất mực mượt mà, nhẹ nhàng, bay bổng. Mùa nào hoa ấy, mùa nào sắc ấy, mùa nào màu xanh ấy. Tất cả nổi bần bật nhưng vô vàn khiêm tốn trên bầu trời mênh mang. Mọi âu lo, căm ghét, hận thù tự nhiên trở nên nhỏ xíu, bé téo đến mức vô hình.

Tại đây người ta tận dụng tối đa thiên nhiên, chú trọng từng vị trí cây cỏ, thảm thực vật giúp cho những khối nhà hoà quyện mềm mại vào không gian xung quanh. Lối dẫn vào khuôn viên ấy là con đường mềm mại như dải tơ, là không gian mê hoặc tinh tế, là sự gợi cảm đắm say hoặc giữa nhân tạo và tự nhiên, giữa mênh mang vũ trụ và tinh hoa đất trời. Điều ấy làm nên cảm giác vô cùng thoải mái, vô cùng thư giãn, vô cùng thưởng ngoạn cho những cư dân sinh sống ở đây.

Mà thực ra, không phải chỉ có cư dân ở đây, mà ngay cả khách tham quan cũng được tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy. Họ có thể thưởng thức những bữa tiệc ngoài trời, không gian triển lãm, hội chợ, thi đấu, thoả sức trò chuyện dưới bóng cây để cảm nhận không gian như của riêng nhưng cũng như của chung vậy.

Tôi sẽ không mô tả chi tiết, rằng nơi đây có hạ tầng ra sao, nội thất thế nào, bao nhiêu tiền thì sở hữu 1 nhà… vì đó không phải là điều mà tôi muốn nói. Điều muốn nói ở đây là bày tỏ sự tôn vinh điều tốt đẹp mà tôi cảm nhận về nơi tôi đang sống. Trong kinh Phật có dạy, rằng nếu thấy điều tốt đẹp thì phải lan tỏa để có phước cho con cháu. Vì vậy, tôi tự nhủ bản thân phải lên tiếng về một nơi đáng sống ấy.

 

Đó là nơi mang phong cách của khu resort 5 sao với đầy đủ tiêu chuẩn, bát ngát như ở rừng nhưng lại có đầy đủ các dịch vụ, tiện ích phục vụ đời sống hiện đại. Mọi dịch vụ cho nhu cầu ăn uống đến thư giãn giải trí chẳng thiếu thứ gì. Tổ hợp câu lạc bộ gồm phòng tập gym, spa, sân tennis đáp ứng cơ bản nhu cầu vui chơi, giải trí của bất cứ ai qua đây.

Điểm độc đáo ở đây còn nằm ở chỗ, mỗi một khu dân cư đều có mô hình câu lạc bộ chất lượng dịch vụ cao cấp. Khu vui chơi, sinh hoạt cộng đồng không phải trả phí đặt tại tâm của khu vực nên bất cứ ai, dù ở khu biệt thự hay khu dân cư ít tiền nhất muốn ghé chơi cũng chỉ cần đi bộ mấy sải là tới, chứ đâu cần phải lòng vòng xa tít như ở nhiều khu khác. Thậm chí còn có cả miệt vườn, có cả mùa sen. Không cần tới Đà Lạt hay Mộc Châu để ngắm hoa, tại đây có hoa nở rộ khắp mọi nơi. Không cần phải vào miền Tây vẫn được trải nghiệm miệt vườn. Như thế, với một số tiền khiêm tốn bỏ ra mua nhà, gia đình tôi được hưởng dịch vụ như ở khu resort cao cấp, như ở miệt vườn, hỏi còn mong ước gì hơn?

Nơi đây đã mang đến hạnh phúc, hạnh phúc từ tim của những người như tôi. Giờ đây, tôi không còn nhiều day dứt và lo lắng về bất cứ điều gì. Con cái phấn khởi, ba mẹ vui vẻ, vợ chồng an tâm công tác, cống hiến cho đời và cho người nhiều hơn.

Không còn sự phàn nàn kêu than về chứng đau nửa đầu như hồi ở khu nhà cũ, sáng sáng đều đặn ba mẹ tưới cây xung quanh. Nhặt nhạnh những bông hoa tàn, tỉa cánh lá úa, nhổ vài cọng cỏ để bảo đảm đám cây hoa đó luôn được xanh tốt. Chiều chiều tụ tập cùng mấy cụ trong khu vực, trò chuyện râm ran, khóe mắt rạng ngời.

Còn gì giá trị hơn với người già khi mỗi ngày được đón những tia nắng trong vắt xuyên qua cửa sổ, những tán lá, nhành hoa. Còn gì vui hơn khi nghe tiếng chim ca ríu rít, líu lô, lô líu hòa quyện giữa không trung trong lành rồi khẽ sưởi ấm làn da năm tháng. Điều ấy chứng tỏ dấu hiệu tích cực của cuộc sống nơi ở mới. Tôi vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy ba mẹ mình được an yên với tuổi già từ đây.

 

Với con trẻ, lại là hạnh phúc rõ nét nhất mà tôi cảm nhận. Thấy niềm hân hoan rõ rệt trong mắt con. Nơi đây có những con phố đi bộ, xe động cơ không được phép qua lại. Con được vui chơi thoải mái, người lớn hoàn toàn an yên. Khác hẳn với trước đây, chẳng có chốn nào cho chúng chạy nhảy, chẳng có nơi nào cho chúng được trở về tuổi thơ như thời của ông bà cụ kỵ. Thì giờ đây con được lớn lên cùng thiên nhiên, cùng nắng, cùng gió, cùng cây cỏ. Nơi này, chúng được tận hưởng tuổi thơ ngọt ngào, nhẹ nhàng như dải lụa đào, bình yên như dòng sông êm ả. Con trẻ được sống chan hòa với thiên nhiên, được nuôi dưỡng tính lương thiện, được khích lệ lòng nhân ái.

Thật không gì thích thú hơn khi chứng kiến con em mình vầy mình trong mặt nước mát lành ở khu bể bơi mà không có bất cứ sự lo lắng về vệ sinh và rất mực an toàn. Nơi ấy, chúng được đắm chìm trong thỏa thê bơi lội, đùa giỡn với bạn. Tôi có thể an tâm cho con lăn lê, bò toài, đi chân trần trên thảm cỏ. Con được tiếp xúc với thiên nhiên trực diện, được thưởng ngoạn mùi hương của lá, của hoa, của hạt sương tinh khiết. Được tận mắt chứng kiến những kén chim, dõi theo bầy đàn về tổ.

Được ngắm nhìn đàn cá lượn lờ, quanh co trong làn nước. Được thỏa sức khám phá thế giới quanh mình. Tò mò muốn tìm hiểu về những chú côn trùng kêu uỗm ộp về đêm, băn khoăn về tiếng ve sầu kêu ra rả trưa hè. Hào hứng ngắm nhìn sắc màu mặt trời hoàng hôn và bình minh. Phấn khích khi thưởng ngoạn sắc màu cầu vồng.

Tất cả những điều ấy mang lại giá trị không gì so sánh nổi bởi từ đó con biết yêu, biết nâng niu, biết ơn những thứ mà đem lại hạnh phúc cho mình. Con tự biết cách bảo vệ không gian ấy, yêu cành hoa, nhánh lá làm tâm hồn rung động.

Phải thú nhận rằng các con tôi trước đây ý thức môi trường rất kém. Thế mà từ khi chuyển sang sống ở đây, các con đã tiến bộ rất nhiều trong ý thức bảo vệ môi trường. Tuyệt nhiên không vứt rác bừa bãi, lại còn biết phân biệt thùng rác vô cơ và hữu cơ. Tự động đổ rác hữu cơ vào một thùng riêng, để chúng lên men, tích tụ thành phân bón dùng để chăm sóc cây.

Mấy ngày nay, Hà Nội nắng nóng kỷ lục. Bạn bè đồng nghiệp tôi nức nở kêu than, rằng sống trong Thủ đô quá khổ. Và tôi thì không nỡ ngày nào cũng mang tiếng là nói nhiều. Tôi quyết định viết lên dòng tâm huyết này, hy vọng được đăng tải ở nhiều nơi để mọi người có cái nhìn rộng hơn. Xin thưa, nhiệt độ ở đây chênh nhau đến 8 độ so với Hà Nội.

Vợ chồng tôi đi làm thuận tiện bởi nơi đây chỉ cách trung tâm Hà Nội khoảng 13km. Vì thế, từ ngày chuyển về đây, dường như chúng tôi ngày càng như trở về tháng ngày xưa cũ, yêu thương nhau hơn, nhường nhịn nhau hơn. Tất cả những điều ấy làm tôi thấm thía cái gọi là chất lượng cuộc sống thực thụ, bởi tâm hồn được nuôi dưỡng trên nền đất văn minh ngập tràn yêu thương.

Nơi này đã làm thay đổi suy nghĩ ấu trĩ của chúng tôi về việc thói quen bám trụ ở Thủ đô. Tâm hồn lấp lánh hạnh phúc và chúng tôi yêu nơi này như chính quê hương của mình vậy.

Nơi đó, mang tên ECOPARK!